Sợi tóc | Truyện ngắn Thạch Lam | Thạch Lam | SachHayOnline.com

Truyện ngắn ngủi Thạch Lam

Anh Thành nhỏm dậy, nghiêng bản thân kháng khuỷu tay xuống nệm rồi chính thức rằng với cùng một giọng trầm và ung dung khiến cho người nghe nắm chắc không còn những ý tứ của câu chuyện:

Tôi sở hữu một người anh chúng ta rất rất giầu và rất rất ngốc (có lẽ bản thân mang đến anh tớ là ngốc, cũng chính vì hắn ko ứng xử như bản thân, không tồn tại những ý niệm về cuộc sống như mình; tuy nhiên thiệt rời khỏi biết đâu cách sử dụng ở của anh ấy tớ lại ko khéo léo rộng lớn, cũng chính vì anh tớ tiếp tục giầu và sung sướng?). Tên anh tớ là Bản, Bản rất rất phục tôi, coi tôi là một trong người sành sỏi, thạo đời và nhất là thạo những ngón ăn nghịch ngợm. Bởi vậy, động sở hữu việc gì, hoặc là mong muốn giao thương mua bán vật gì, anh tớ đều luôn ghi nhớ cho tới căn vặn tôi trước.

Bạn đang xem: Sợi tóc | Truyện ngắn Thạch Lam | Thạch Lam | SachHayOnline.com

Hôm ấy, Bân cho tới rủ tôi nằm trong chuồn mua sắm một chiếc đồng hồ thời trang. Anh tớ mong muốn mua sắm hạng thiệt đảm bảo chất lượng, và nhờ tôi coi hộ. Hai Cửa Hàng chúng tôi cho tới hiệu Chabot ở phố Tràng Tiền. Đồng hồ nước ở thương hiệu này thì không hề cần rằng gì nữa: Thật là những đồng hồ thời trang những hiệu phổ biến, sở hữu Bảo Hành chắc hẳn rằng và hẳn nhiên là giá chỉ vướng. Tôi lựa chọn mang đến hắn tớ dòng sản phẩm đồng hồ thời trang treo tay hiệu Movado, xuống nước hoặc vùi cát cũng ko hề gì. Chiếc đồng hồ thời trang nom rất rất đẹp mắt. Tôi thấy anh tớ vân vê cầm cố lên nhắm nhía, trông chừng muốn làm mua sắm lắm. Nhưng dòng sản phẩm tính tiện tặn của anh ấy tớ lại thắng dòng sản phẩm quí, nên rồi lưỡng lự một lúc, anh tớ trả lại quán ăn, kéo tôi ra đi và bảo:

- Đẹp thì đẹp mắt thiệt, tuy nhiên nhưng mà vướng quá, anh ạ. Thôi, tất cả chúng ta lại những hiệu khách hàng tuy nhiên mua sắm thì rộng lớn.

Tôi lặng yên gật đầu, và theo đòi chuồn, cũng chả mong muốn rằng gì. Trong bụng nghĩ về chàng trai này thiệt là ngốc, sở hữu chi phí tuy nhiên ko biết nghịch ngợm đồng hồ thời trang đảm bảo chất lượng. Lại kiệt nữa. Không biết hắn nhằm chi phí thực hiện dòng sản phẩm gì?

Vào một hiệu ở Hàng Ngang, sau khoản thời gian đem cả ráo riết từng hào, anh tớ hài lòng mua sắm một chiếc đồng hồ thời trang hiệu ko bao nhiêu ai biết giờ. Hắn sở hữu căn vặn chủ kiến tôi, tuy vậy tôi cũng ừ hữ bảo sử dụng được mang đến xong xuôi chuyện, vì như thế hắn sở hữu mua sắm được loại đảm bảo chất lượng hay là không, bấy giờ tôi thực ko thấy mối quan hệ bao nhiêu.

Lúc trả chi phí, tôi thấy hắn giở rời khỏi một chiếc ví domain authority rộng lớn, phồng chặt. Hắn kiểm điểm giấy má bạc ung dung và cẩn trọng. Thoáng nom qua chuyện, tôi cũng biết vô ví nhiều chi phí lắm: ngoài số gia tài lẻ hắn đưa ra trả, tôi còn thấy vội vàng ở ngăn bên trên cho tới năm, sáu dòng sản phẩm giấy má bạc một trăm nữa, những giấy má bạc mới nhất, color còn tươi tỉnh vẹn toàn - "Quái, thằng phụ vương này làm những gì tuy nhiên lắm chi phí thế? Mình thì chả khi nào sở hữu cho tới được một trăm bạc vứt túi!" Tôi nghĩ về thì thầm và đối chiếu thế.

Mua xong xuôi đồng hồ thời trang. Bân rủ tôi chuồn ăn:

- Ta lên hiệu chén, rồi lát nữa thực hiện một chầu chứ, - hắn vỗ vào bên trong túi - tôi sở hữu đầy đủ chi phí đây!

Chúng tôi vô hiệu. Bân ăn sung sướng lắm, có lẽ rằng hắn vừa vặn ý vì như thế dòng sản phẩm đồng hồ thời trang mua sắm rẻ rúng. Tôi thì vô óc cứ vơ vẩn dòng sản phẩm ý nghĩ về sao một thằng ngốc như hắn - tôi thấy hắn càng ngốc - lại sở hữu lắm chi phí thế, còn bản thân...

Tuy vậy, ý nghĩ về cũng ko thực hiện tôi ăn thất lạc ngon. Tôi tỏ mặt mày sành, gọi những đồ ăn quý và cao giá, và nhì Cửa Hàng chúng tôi nốc rượu say sưa.

Cơm xong xuôi, Bân trả tôi xuống Vạn Thái, vào trong nhà một người nhân tình của hắn. Hình như tiếp tục lâu ko được chuồn hát, nên hắn dường như thiết tha và sung sướng cho tới khinh ghét. Về phần tôi, ko thấy hứng lắm, - đi dạo với cùng một anh có khá nhiều chi phí tuy nhiên bản thân lại khinh thường là ngốc, không tồn tại thú vị bao nhiêu - tuy nhiên đời nào lại vứt hắn nửa chừng. Tôi ấn định bụng ở nghịch ngợm qua chuyện quýt cho tới nửa tối thì về.

Nhà hát, ngoài cô nhân tình của Bân, những con em của mình không giống nom cũng rất. Tôi nằm cạnh bàn đèn rằng vài ba mẩu chuyện tầm phơ. Còn Bân, hắn ko nghe hát hiếc gì cả. Ngồi rỉ tai với tôi một lúc lấy lệ, rồi hắn cùng theo với cô nhân tình vô chống vô chuồn ở một vị trí. Hắn luôn ghi nhớ - tính cẩn trọng của anh ấy kiệt! - lấy cả dòng sản phẩm áo tây vô sở hữu ví chi phí vô vị trí ở, vất bên trên trở thành đầu nệm.

Một bản thân tôi ở ngoài đâm ngán. Nằm một lúc rồi tôi cũng vực lên sửa biên soạn rời khỏi về; Bân vẫn ở vô mùng, rằng vọng rời khỏi lưu giữ lại:

- Anh hãy ở nghịch ngợm tiếp tục, về làm những gì cuống quýt. Ngày mai mái ấm nhật dẫu vậy.

- Thôi, tôi cần về. Sáng mai còn tồn tại việc.

Vừa rằng tôi vừa vặn với dòng sản phẩm áo tây của tôi treo bên trên vướng. tình cờ nhiên sở hữu vật gì gửi mạnh qua chuyện tim: tay tôi yên ổn hẳn lại; tôi vừa vặn mới nhất xem sét rằng dòng sản phẩm áo tôi đương cầm cố ko cần là áo của tôi. Thì rời khỏi khi đem áo vô nệm ở, Bân tiếp tục đem khuyết điểm áo. Hai Cửa Hàng chúng tôi nằm trong đem loại sản phẩm len kiểu như color, vì vậy dễ dàng láo nháo lắm. Tôi rẽ nom vô phía vô áo thấy dòng sản phẩm ví chi phí ở túi thò ra bên ngoài một không nhiều. Cái ví chi phí... bao nhiêu tờ giấy má bạc...

- Tại nghịch ngợm tiếp tục anh. Tại nghịch ngợm sáng sủa ban mai về với tôi luôn thể.

- Ờ... ờ...

Tôi điềm nhiên treo dòng sản phẩm áo vô vị trí cũ, xoay rời khỏi. Mấy bà bầu cũng phụ họa vô điều mời mọc của Bân, nại nỉ:

- Tội gì tuy nhiên về lúc này anh, khuya và lạnh lẽo bị tiêu diệt.

Tôi chỉ thông thoáng nghe thấy, vô trí như còn bận sự gì. Bâng khuâng tôi lại ngay sát giường; một chị nâng chén mời:

- Anh nốc chén nước lạnh lẽo. Rồi ở xuống trên đây sở hữu rộng lớn không?

- Ờ thì hẵng ở một lúc tiếp tục.

Tiếng Bân vô mùng trả ra:

- Phải đấy, cho tới mai hẵng về. Tôi bảo chị Lan cần thực hiện thế này lưu giữ anh ấy lại thì thực hiện...

- Không... thể này tôi cũng cần về, anh ạ...

Những điều đối đáp ấy cứ đương nhiên buột mồm rời khỏi, tôi ko nhằm ý cho tới. Trước đôi mắt tôi, bao nhiêu tờ giấy má bạc một trăm vội vàng vô ngăn ví, sinh ra rất rõ ràng rệt. Lấy bao nhiêu tờ, chừng nhì tờ - tại vì sao lại hai? Tôi ko biết - thiệt đơn giản quá. Tôi cứ việc điềm nhiên với lấy áo, ngỏ ví rút rời khỏi nhì tờ, rồi mang đi áo phía trên vai, rời khỏi ý chuẩn bị sửa về. Rồi lựa chọn khi quý khách vô ý - tuy nhiên dẫu sở hữu ý cũng không có bất kì ai hiểu rằng - tôi thay đổi lấy áo của tôi vắt ở đầu nệm Bân... Thế là xong xuôi, và gọn gàng. Mai dậy Bân biết thất lạc chắc chắn chẳng khi nào dám nghi ngại mang đến tôi. Mà nghi ngại thế này được?

Tôi về kể từ tối cơ mà! Vả lại dòng sản phẩm áo đựng chi phí hắn tiếp tục cẩn trọng đem vô nệm tức thì kể từ chập tối, vậy nếu như sở hữu người lấy, thì chỉ mất người thân cô đầu tuy nhiên thôi. Mà người thân thì cũng khó khăn lòng cho tới đấy lấy được, họa chăng sở hữu tức thì cô ở với Bân. ừ, có lẽ rằng Bân tiếp tục nghi kị mang đến nhân tình của hắn lấy... Chắc thế. Tôi mỉm cười: Bân sẽ không còn dám rằng gì đâu; biết nhân tình lấy, hắn tiếp tục vắng lặng, sợ hãi thực hiện mang đến nhân tình xấu xa hổ, và sợ hãi thực hiện tăm tiếng gia chủ. Hắn vốn liếng tính nhát, với lại nhì trăm so với hắn chắc chắn chả là bao.

Tất cả những cơ hội xếp bịa ấy biểu diễn qua chuyện rất rất nhanh chóng vô trí tôi. Chỉ một thông thoáng thôi, tôi đầy đủ tưởng trước được những việc xẩy ra như vậy, ổn thoả và lặng yên, và trôi chảy... đơn giản quá, tuy nhiên không hề sợ hãi vật gì cả...

- Mời anh xơi dung dịch.

Tôi giật thột nâng lấy dọc tẩu. Cô Lan tiếp tục tiêm xong xuôi điếu dung dịch kể từ khi nào, quay dọc quý phái mời mọc. Mắt cô nom tôi chăm lo. Tôi liếc mắt nom xuống, cầm cố lấy dọc hít. Điếu dung dịch kêu vo vo, giờ như ở đâu mang lại. Qua làn sương Trắng lan rời khỏi, tôi tưởng bắt gặp tập luyện giấy má bạc một trăm, mới nhất vẹn toàn vội vàng vô ngăn ví. Hắn làm những gì tuy nhiên sở hữu lắm chi phí thế? Lại đem nhằm vô ví thực hiện gì? Rõ chàng trai ngốc ko biết sử dụng đồng xu tiền, chi phí ở vô tay hắn cũng uổng. Ngộ sở hữu đứa lấy chuồn thì sao? Để thế sở hữu bữa thất lạc thiệt...

- Anh nghĩ về gì tuy nhiên thần người rời khỏi thế? Say dung dịch sở hữu cần không?

Lan nhằm tay nhẹ dịu lên trên người tôi, lẳng lơ liếc mắt căn vặn. Tôi vờ vịt mỉm cười ko đáp, rồi xoay nằm ngửa lưng, nom lên xà nhà. Trong người bứt rứt ko yên ổn... Lắng nghe thấy giờ Bân thì thào và giờ mỉm cười rúc rích của nhân tình hắn vô mùng. Chiếc áo vắt ở đầu nệm - cái áo của tôi - chắc chắn vẫn còn đấy nó vẹn toàn ở đấy.

Tôi tưởng tượng Lúc sở hữu nhì trăm vào bên trong túi rồi, lên xe cộ về tỉnh bơ chuồn ở ngủ. Sớm mai thất lạc chi phí, thế này hắn chả về qua chuyện mái ấm bản thân. Hắn gọi cửa ngõ vô, thức tỉnh bản thân dậy và phờ phạc bảo:

- Tôi thất lạc nhì trăm bạc tối ngày hôm qua rồi, anh ạ...

Tôi thấy trước diện mạo kinh ngạc của tôi khi bấy giờ - một vẻ mặt mày rất rất đương nhiên, - và tôi hỏi: "Chết chửa, thất lạc bao giờ? Tại đâu?" - Hắn tiếp tục thuật lại ban đêm ngày hôm nay, khi đem áo vô nệm, đến thời điểm thấy mất: "Chỉ sở hữu con cái nhân tình tôi nó lấy thôi, anh ạ. Chả còn ai vô đấy nữa..."

- Thế giấy má bạc của anh ấy sở hữu biên số không?

Xem thêm: Kích thước, size, khổ giấy A0, A1, A2, A3, A4, A5, A6, A7 - THẾ GIỚI IN ẤN

Nếu hắn ko biên số thì bản thân cứ việc xài tự động nhiên! Vạn nhất hắn sở hữu biên số rồi, thì bảo hắn chuồn trình cẩm. Nhưng bản thân tiếp tục xài tức thì hôm ấy... Một người như bản thân cầm cố tờ giấy má trăm vô Gô Đa mua sắm và chọn lựa, ai dám nghi kị ngờ?...

Tôi ghi nhớ khi ấy tuy rằng vẫn rỉ tai với bao nhiêu cô em, tôi xếp bịa đâu vô đấy rất rất chu đáo, phòng tránh đầy đủ từng việc xẩy ra. Chỉ còn việc lấy, và thay đổi áo nữa là xong xuôi. Rất dễ dàng.

- Ấy tề, anh chuồn đâu đấy?

- Tôi trở về trên đây, mai sở hữu việc bận, ko thể ở lại được.

Tôi tiếp tục nhổm dậy cho tới mặt mày vướng, với áo, cái áo của Bân. Qua lượt vải vóc tôi thấy cái ví kềnh kệnh răn rắn. Khoác áo lên một phía vai, tôi di chuyển vô mái ấm, thấp thỏm hoảng loạn. Một cô đầu lê guốc rời khỏi hé cửa ngõ, nom ra bên ngoài trời:

- Tối lắm. Phải vạ gì tuy nhiên chuồn lúc này anh ạ.

- Đâu coi này...

Tôi cũng cho tới mặt mày cửa ngõ nghiêng nom ra bên ngoài. Tay tôi đi vào vô áo, luồn vô khe ví, sờ vô bao nhiêu tấm giấy má bạc. Tôi rùng bản thân. Mấy ngón tay vân vê đầu tấm giấy má, một chiếc, nhì dòng sản phẩm...

- Thôi, vô ko bão táp, anh ạ. Vào ở mang đến lạnh lẽo...

Tôi vứt tay rời khỏi - ung dung, ko cuống quýt gì, - theo đòi vô, dòng sản phẩm áo vẫn đè trĩu bên trên vai. Tôi ngồi rẽ xuống cạnh nệm, cầm cố chén nước lên nhấp, rồi lại bịa xuống.

Tiếng Bân vô mái ấm chứa chấp lên:

- Ông ấy về rồi à?

Tôi đáp:

- Không, tiếp tục về đâu. Tí nữa.

Bân rằng câu gì sau, tôi cũng ko nghe thấy. Tâm hồn tôi khi bấy giờ thế này, tôi ko thấu hiểu. Tôi đứng lên, ngồi xuống, như một chiếc máy. Tôi chỉ do dự, bứt rứt, và thời giờ qua chuyện... tôi cảm nhận thấy trải qua tâm trạng tôi kể từ mặt mày này quý phái mặt mày cơ... như vậy ko biết vô từng nào lâu... Tôi khẽ thở nhiều năm, đứng lên lượt này thì chắc chắn.

- Về thôi. Không mai chuồn sớm lại nhọc nhằn bị tiêu diệt.

Bân căn vặn vọng ra:

- Ồ, anh về à? Mấy giờ rồi đó nhỉ?

- Gần một giờ rồi. Anh cứ ở trên đây. Cả bao nhiêu cô này nữa, chuồn ngủ chuồn mang đến Khủng đôi mắt. Bận sau tôi ở lâu nhé.

Tôi trả tay vuốt mái đầu một cô sán lại gần, nhì tay nhằm lên vai tôi, đôi mắt nom rời khỏi vẻ chăm lo. Hai cô không giống ngồi yên ổn bên trên nệm, cũng liếc mắt nom tôi như mong chờ.

- Thôi chuồn ngủ chuồn.

Tôi gạt tay cô ấy rời khỏi, vội vàng dòng sản phẩm áo tây bên trên cánh tay, rồi chuồn vô phía nệm Bân ở. Tôi cúi xuống, tì vô trở thành nệm - cố ý tì vô vị trí vắt dòng sản phẩm áo - nom vô vô, qua chuyện mùng.

- Anh ở lại nhé - tôi mỉm mỉm cười - tri kỷ không còn tối ni mang đến nó sướng...

Cô nhân tình rúc rích vô chăn. Và Bân ngửa đầu nom lên, tay với vô tấm màn:

- Mai nhé.

- Oui, à demain.

Nhưng tôi ko xoay rời khỏi. Tôi vẫn tiếp tục tì bản thân bên trên trở thành nệm, lưỡng lự, một lúc bấy giờ sao lâu thế. Rồi, ko biết tại vì sao, chợt nhiên:

- Áo anh trên đây này, đấy là áo của tôi.

Và rằng thêm thắt tự giờ Pháp:

- Anh kiểm điểm lại chi phí chuồn. Và nhằm cẩn trọng vô vào ấy.

Bân nhỏm nửa người dậy, cầm cố lấy áo:

- Merci, được rồi.

Tôi bước một bước lùi rời khỏi. Thế là không còn. Bây giờ thì ko có gì chạm cho tới ví được nữa. Tôi lần thần ngơ ngẩn, đem lấy cái áo của tôi, và team nón... Vừa gài khuy, tôi vừa vặn rằng bao nhiêu câu bông đùa vô vị với cô ả đứng ở chân nệm chuẩn bị tiễn biệt tôi về. Tôi trùng trình hấp thụ nước và thuốc lá, mong muốn dòng sản phẩm thời xung khắc này cứ kéo dãn dài rời khỏi mãi.

Đến Lúc ngồi bên trên xe cộ về qua chuyện những phố khuya đìu hiu, tâm trí tôi mới nhất dần dần điềm tĩnh lại. Gió lạnh lẽo thổi đuối bên trên vừng trán lạnh lẽo, và dòng sản phẩm xúc cảm đuối ấy khiến cho tôi thoải mái và dễ chịu. Tôi nghĩ về lại cho tới những hành động và ý định của tôi khi nãy, thiệt vừa vặn như 1 người láu lỉnh lại như 1 người thất lạc hồn. Tất cả những dòng sản phẩm cơ lúc này xa vời quá. Tâm trí tôi giãn nở ra, như 1 cây tre uốn nắn cong quay về dòng sản phẩm trực tiếp thắn khi thông thường. Tôi cảm nhận thấy một chiếc thú hoan lạc kỳ dị, khe khẽ và âm thầm lúc lắc động vô người, có lẽ rằng là dòng sản phẩm hoan lạc bị cám dỗ dành, tuy nhiên cũng có thể có lẽ dòng sản phẩm hoan lạc tiếp tục áp bức được sự cám dỗ dành. Và một côn trùng tiếc âm thầm, tôi ko tự động thú mang đến tôi biết và cũng cố ý ko nghĩ về cho tới, tạo nên dòng sản phẩm xúc cảm ấy của tâm trạng tôi thêm 1 vẻ rờn rợn và thâm thúy.

*

Xem thêm: 1002+ Stt Buồn, Cap Buồn, Stt Tâm Trạng Ngắn Về Tình Yêu, Cuộc Sống Hay Nhất | Nguyễn Kim Blog

* *

Sáng ngày tiếp theo tỉnh dậy ở trong nhà, tôi ngơ ngẩn nghĩ về lại những việc tối ngày hôm trước, nó như vô một cơn mơ, chứ không cần cần việc tiếp tục xẩy ra... Tôi kinh ngạc tự động căn vặn sao bản thân hãy còn là một người hiền lành, ko cần là người đánh cắp. Mà tôi thú thực rằng nếu như bấy giờ tôi tiếp tục là người đánh cắp, dòng sản phẩm này cũng ko khiến cho tôi lấy thực hiện kinh ngạc rộng lớn. Mà còn là một người hiền lành, tôi tự động thấy cũng chẳng sở hữu gì là xứng đáng khen ngợi. Tôi ghi nhớ rõ rệt khi cơ không tồn tại một ý nghĩ về này về danh dự, về điều cần, điều trái ngược ngăn chặn tôi, và khiến cho tôi chuồn vô tuyến phố tức thì, như người tớ vẫn rằng. Không, không tồn tại một ít gì như vậy. Cái gì tiếp tục lưu giữ tôi lại? Tôi ko biết... Có lẽ duy nhất điều rằng ko đâu, một hành động này đấy, về phía này hoặc phía cơ, tiếp tục khiến cho tôi sở hữu đánh cắp hay là không đánh cắp. Chỉ một sợi tóc nhỏ, một ít gì cơ, phân tách địa giới của nhì mặt mày... Tôi sở hữu tiếc đang không lấy hay là không, hoặc hài lòng bản thân vì như thế tiếp tục kháng hội tụ lại dòng sản phẩm ý xấu? Tôi cũng không kiếm thấu hiểu rộng lớn. Hình như yêu cầu nghĩ về thèm muốn hoặc trù trừ tối ấy ko cần là của tôi, nghe đâu của người nào ấy, của một người này mới lạ, không giống với dòng sản phẩm người thông thường của tôi lúc này...

Chúng tôi đều lặng yên. Anh Thành rằng xong xuôi, với dòng sản phẩm điếu hít một tương đối dung dịch lào rất rất kêu. Rồi anh thở rời khỏi ung dung, đôi mắt mù mờ nom dõi theo đòi làn sương chuồn.

  • Tình xưa
  • Người chúng ta cũ